Lời tác giả “Đây là câu chuyện, cũng là giấc mơ bất kì người đàn ông nào cũng mơ ước, nó càng mãnh liệt trong tôi khi tôi thấy được hạnh phúc, tuy còn xa nhưng phải cố gắng bước tới để nắm bắt”
Đi làm về mệt, ngồi xuốn salon, vợ cũng vừa đi làm về , không quản mệt nhọc, vợ tươi cười hỏi:
Bữa nay anh có vui không?
Không hiểu sao một chút đùa nghịch thoáng lên, choàng tay, kéo vợ vào lòng.
Anh làm gì vậy? - Vợ bất ngờ, giật mình hỏi
Anh muốn ôm lấy hạnh phúc - Ôm chặt vợ, nhẹ siết vòng tay.
Anh bữa nay làm gì có lỗi với em à?Vợ cười.
Chà, câu hỏi khó đây, vợ mình bao giờ cũng làm cho mình đầy bất ngờ.
Uh, anh bữa nay làm một việc rất xấu, đó chính là yêu em nhiều hơn hôm qua, có phải xấu lắm không?Mình siết chặt hơn nữa, nhẹ nhàng trả lời.
Bữa nay bị gì rồi, chọc người ta hoàiVợ thoáng ngượng ngùng
Mà em xinh thế này, giỏi thế này, ngoan thế này, anh yêu em ngày càng nhiều hơn cũng là chuyện bình thường – Vợ vui vẻ cười vang nói tiếp.
Vợ lúc nào cũng vậy, lạc quan và tự tin cực kì, sống với vợ vui, mỗi ngày qua đều không nhàm chán.
Tự tin lắm cơ, có ngày anh hết yêu bây giờNhẹ nhàng lấy tay nhéo mũi vợ.
Thì ai thèm đâu, giỏi thì đi thích người khác đi. – Vợ đẩy tay ra.
Nếu làm được thế, nói làm gì nữa, thách thứ anh làm không được không à!Cười khổ, thì thầm bên tai vợ.
Thế thì chỉ yêu mình em thôi nhé. – Vợ quay lại nhìn mình, nhẹ cười - Không, anh không yêu mình em đâu, chỉ yêu mình em em sẽ kiêu ngạo, anh còn phải yêu người khác nữa cơ…
Con gái hay thật, tham lam thế!
Thấy vợ thoáng chau mày, vội tiếp: “ …yêu con của chúng ta”
Chỉ giỏi cái nói linh tinhVợ xấu hổ, quay đi, tính bật dậy nhưng mình vẫn giữ chặt, vợ trách
Anh đói chưa, em đi nấu ăn, 15 phút là xong.
Vợ nấu ăn ngon thật, phù hợp khẩu vị nữa, nhớ lúc mới lấy, cô ấy rất giỏi nhưng lại kém tệ khi nấu ăn , càng ngày càng nấu ngon, (yêu chồng thế không biết). Nhưng mà phút giây ôm vợ trong vòng tay có chết cũng không muốn buông ra. Thôi để tí nữa đi, giờ anh đang no rồi, đang thưởng thức đặc sản Cần Thơ mà, không thèm ăn thứ khác đâu! ( vợ mình gốc Cần Thơ) Lớn rồi mà cứ như con nít ấy, không chịu lớn đi Vợ bật cười. Lớn thì có gì vui, lớn rồi thì anh không được làm nhõng em nữa, lớn rồi thì anh không được ôm en nữa. Nói rồi ôm chặt vợ hơn, ôm chặt lắm , cảm giác được vợ đang khó khăn để thở, cảm giác được vợ có lẽ đau nhưng mà cảm giác hạnh phúc rất gần gũi, không phải ở trên bàn tiệc nơi mình chiến thắng trong lễ kí hợp đồng, cũng không phải là trên sân tennis khi chiến thắng đối thủ, cũng không phải là khi nhận quyết đinh thăng chức, lên lương, cũng không phải trong sự ngưỡng mộ của các cô gái trẻ…Hạnh phúc đang trong tầm tay…và rất gần.
Đau emChoàng tỉnh khi vợ nói.
Cuống quít thả nhẹ tay ra nhưng vẫn kiên quyết không buông, xoay vợ lại, nhìn vợ thật lâu, ngắm kĩ từng đường nét thanh tú của khuông mặt vợ, lấy tay xoa nhẹ má, vuốt nhẹ lên cánh mũi, bất giác thốt:
Sau này anh muốn chết trước em
Thoáng thấy nét giật mình, lo lắng của vợ, đặt một ngón tay lên môi vợ, ngăn cho những lời lo lắng sắp thốt ra, ghì chặt lấy vợ:
Vì anh sợ cô đơn khi em ra đi nên anh muốn đi trước, vì anh sợ em sẽ lạ lẫm khi đi qua đó nên anh sẽ qua trước mua nhà…và vì anh ích kỉ, anh không muốn sống khi không thấy hạnh phúc kề bên.
Vợ vòng tay qua ôm lấy mình, cảm thấy ấm, ướt trên mắt vợ, vợ nói:
Em cũng ích kỉ, em cũng không muốn sống một mình.
Làm vợ khóc trong khi bản chất vợ là một người tràn đầy tự tin, luôn lạc quan vui vẻ cảm thấy lòng như thắt lại, nhưng nghe từng lời vợ nói, mới biết thế nào là cuộc sống, mới biết thế nào gọi là hạnh phúc. Đơn sơ thế nhưng cũng gần gũi thế.
Ôi nhân sinh, cuộc sống, hạnh phúc gần quá, trong vòng tay ta, phải biết trân trọng lấy nó, phải biết nắm bắt.
Giật mình tỉnh dậy, một giấc mộng đẹp, nhân vật chính vẫn là mình và cô ấy. Ngày mới đang tới, ánh sáng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, tiếng động rộn ràng bắt đầu một ngày lan truyền trong không khí.
Dậy thôi, phấn đấu mỗi ngày vì tương lai của bản thân và vì hạnh phúc nữa, hi vọng hạnh phúc thật gần.